Lời bài hát: Cát Bụi (Tân cổ)
Các bạn đang nghe bài hát Cát Bụi (Tân cổ) – một bài hát dạt dào cảm xúc. Với sự kết hợp ăn ý của hai giọng ca ngọt ngào Bạch Tuyết và Kim Anh, bài hát đã để lại cho khán giả những dấu ấn rất riêng. Mời các bạn cùng thưởng thức tuyệt phẩm này nhé, chúc các bạn nghe nhạc vui vẻ:)))
Bài hát: Cát Bụi
Nhạc
Nữ: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai vươn hình hài lớn dậy.
Nam: Ôi cát bụi tuyệt vời. Mặt trời soi một kiếp rong chơi.
Nữ: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai tôi về làm cát bụi.
Nam: Ôi cát bụi mệt nhoài. Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi…
Vọng Cổ
Nữ: (Câu 1) Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai tôi về làm cát bụi. Xuân Hạ Thu Đông vòng quay nhật nguyệt xâu chuỗi trần ai tối sáng… đêm…… ngày.
Áo bụi thân khứ lai sanh diệt, pháp chuyển luân tạo dựng hình hài.
Nam: Vừa mới nằm nôi thoát ngày khôn lớn, biến hóa khó tường thay đổi triền miên.
Nữ: Trời đất không cùng phẳng lặng viên viên, thường hằng vô biên như cát bụi tuyệt vời. Mặt trời soi một kiếp rong chơi, thân sinh làm người trăng vàng rơi đáy nước…
Lý Trăng Soi
Nam + Nữ: Đêm nằm nghe, tiếng mưa quanh đời.
Nữ: Nghe hồn chơi vơi, sắt se đất trời bên miền sông trôi, biển.. dâu luân hồi.
Mong bình yên, thuyền đi theo sóng ngơ ngác trường giang. Cuồng phong, bão táp gian nan. Nước lũ mưa tràn, bến vỡ bờ tan.
Nữ: (Câu 2) Ngàn triệu năm nhu thường sanh diệt, nước biết non xanh bụi cát luân hồi. Biển rộng sâu ba đào chìm nổi, sóng dạt triều dâng, đất lỡ sông bồi.
Nam: Dấu xưa đá mòn nghìn trùng vời vợi, hạt sỏi buồn hằn phiến đá rêu phong.
Nữ: Ngày nào ảo mộng còn say tỉnh, một sớm giựt mình thấy bản lai. Mới hay bụi cát nào đâu chớ, một tiếng cười vang lở đất trời.
Nữ: (Nhạc) Bao nhiêu năm làm kiếp con người. Chợt một chiều tóc trắng như vôi. Lá úa trên cao rụng đầy. Cho trăm năm vào chết một ngày.
(Về Vọng Cổ) Kiếp nhân sinh gió cuốn hoa bay, vào chết một ngày trăm năm chiếc bóng. Đến đi mất còn bất tri bất vọng, người ở ta về con sóng vỡ ngàn xưa…
Lý Ba Tri
Nam: Tìm mưa, mưa ở nơi đâu? Thật mộng cõi nào… ai đi, ai đến? Trùng dương, sóng nước lênh đênh. Mây nước bồng bềnh, sương khói hắt hiu. Bao tiếc thương ngậm ngùi, ôi cát bụi hồng hoan.
(Câu 4) Ta đến người đi khổ vui chút mộng, thoát ngậm ngùi trong bóng khuất non ngàn. Xuân chưa phai đã khóc hạ tàn.
Nam: Lá úa trên cao rụng vàng sân nắng, chợt một chiều tóc trắng như vôi.
Nữ: Buồn khổ sướng vui cười nói đứng ngồi, thế sự thăng trầm đầy vơi sáng tối. Tan hợp bèo mây đường trần vạn lối, bụi cát trăm năm khép vội một ngày.
Nhạc
Nữ: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai vươn hình hài lớn dậy.
Nam: Ôi cát bụi tuyệt vời. Mặt trời soi một kiếp rong chơi.
Nữ: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai tôi về làm cát bụi. Ôi cát bụi mệt nhoài. Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi.
(Về Vọng Cổ Câu 6) Hạt bụi miên trường trùng trùng gió cát, đất dộng trời va nắng đổ mưa ***. Khắp nẻo rong chơi phiêu bạt ngút ngàn, chợt ở, chợt về lang thang phố chợ.
Nam: Hoang vắng đại ngày bơ vơ khổ ải, từng phút từng ngày mỏi ngóng tin vui. Thần thoại ca dao cát bụi miệt mài, tượng đá cồn dâu ngủ vùi biển ngải.
Nữ: Hơn bốn mươi năm bặt dấu hài, mãi mê tìm kiếm khắp đông tây.
Nam: Một sớm bụi dừng thân nguy bạt, thanh tịnh bản nhiên thế hiện bày.
Nữ: Đi trọn vòng quay trăm năm vời vợi, nghìn triệu kiếp đời sương khói ngồi trông.
Nam + Nữ: Vũ trụ vô biên áo trần, gối mộng nơi khoảng trống địa đàng còn dấu chấm vô ngôn.
Nhạc
Nữ: Mặt trời nào soi sáng tim tôi. Để tình yêu xay mòn thành đá cuội.
Nam: Xin úp mặt bùi ngùi. Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui.
Nữ: Cụm rừng nào lá xác xơ cây. Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy. Ôi cát bụi phận này. Vết mực nào xóa bỏ không hay…
Ôi cát bụi phận này. Vết mực nào xóa bỏ không hay
Nữ: Không hay, không hay