Lời bài hát: Cô Lái Đò
Bài hát Cô Lái Đò được nghệ sĩ Minh Cảnh và Phượng Liên thể hiện đã làm lên tên tuổi của hai nghệ sĩ, nhắc đến bài hát Cô Lái Đò khán giả nghĩ ngay đến hai nghệ sĩ vì lối ca vô cùng đặc biệt đưa khán giả trở về kỷ niệm xưa theo lời bài hát.
Lời bài hát:
Xuân đã đem mong nhớ trở về
Lòng cô gái ở bến sông chiều.
Tôi về dừng lại bao xuân trước,
Trên bến, cùng ai đã nặng thề.
Trên bến… cùng ai đã… nặng… thề.
VỌNG CỔ:
Lữ khách ơi, đò đã sang ngang thuyền vừa cập bến. Gặp gỡ hôm nay rồi vội vàng cách biệt, cuộc trùng quang biết hẹn đến bao… giờ.
Bến nước Tô Giang phẳng lặng như tờ. Xin đừng để hoa tàn liễu rũ, tháng đợi năm chờ mòn mỏi một thời xuân. Em sẽ khơi bếp than hồng nhóm lửa đêm đông, để chờ ai mỏi gót quay về. Trên bước giang hồ cách mấy sơn khê, xin đừng quên cô lái đò buổi trước…
Cô lái ơi! Một gói hành trang nhuộm đường gió bụi, chút tình duyên xin gởi lại nơi này. Tay nắm bàn tay, mình ước hẹn buổi sum vầy. Xuân năm sau khi ngàn mai nở rộ, thì kẻ giang hồ này sẽ trở lại bến đò xưa. Cũng buổi chiều tàn rồi ngả bóng hoàng hôn, khi nghe có tiếng gọi đò trên bến vắng. Nàng hãy đưa tôi về nơi mái ấm, bên bếp lửa hồng ta kể chuyện ngàn sau…
Thế rồi người khách tình quân ấy
Đi biệt không về với bến sông.
Nam: Đã mấy lần xuân xa cách mãi
Mấy lần cô gái mỏi mòn trông.
Nữ: Xuân này đến đã ba xuân
Đốt lửa tình duyên tắt nguội dần
Chẳng lẽ ôm cầm chờ đợi mãi?
Cô đàn… thôi hết nhớ… tình… quân.
VỌNG CỔ:
Rồi một chiều kia kẻ lãng du trở về nơi bến lạnh, sao chỉ thấy con sông đìu hiu cô quạnh, bến cũ giờ đây đã vắng bóng con… đò.
Sóng nước trầm ngâm như thắt thẻo đợi chờ. Lá úa thi nhau rơi đầy dưới bến, có phải giọt lệ sầu cũng nhớ bóng người xưa? Vội vàng chi khi trời mới nổi gió đông, nàng đã vội ôm cầm sang xứ lạ. Bỏ cây đa cũ tiêu điều nơi bến đá, khách sang sông ngơ ngẩn nhớ con đò.
Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng sông,
Cô lái đò kia đi lấy chồng.
Nữ: Vắng bóng cô em từ dạo ấy,
Để buồn cho những khách sang sông.
Vắng bóng cô em đất trời còn quạnh quẽ, mặt nước Tô Giang cũng lặng lẽ u buồn.
Nữ : Có tiếng ai hò não nuột bên sông, như khêu gợi nỗi sầu người lữ khách.
Nam : Hò… ơi… Trăm năm lỗi tiếng hẹn hò,
Cây đa còn đó, nhưng con đò khác đưa