Lời bài hát: Đừng Trách Diêu Bông
Nếu ai đã từng nghe bài hát “Lá Diêu Bông” thì đây chính là ca khúc tiếp nối câu chuyện, sau khi chàng trai trở về.
Sau khi quyết tâm xách áo ra đi tìm lá diêu bông, người đời ai cũng cười bảo “lá diêu bông không có thật trên đời” nhưng chàng không nản chí. Ròng rã nhiều năm liền, cuối cùng chân cũng mỏi, chí cũng nhụt dần, chàng mệt mỏi buông xuôi. Lủi thủi lê từng bước chân về quê cũ thì than ôi… người xưa đã sang ngang đi lấy chồng tự bao giờ
Anh trách than sao người nỡ vô tình quên lời hẹn cũ, nàng thở dài nói tuổi xuân có là bao, hương sắc phai tàn qua thời gian mà chàng đi lâu quá, mấy năm liền không có lấy một tin, thử hỏi nếu không về ta phải chờ cả đời ư? Nàng có cái lý của nàng nhưng chàng không đành lòng chấp nhận… Éo le lắm mọi người ơi
Lời bài hát: Đừng Trách Diêu Bông (Tân Cổ) – Lệ Thủy, Minh Vương
Anh trách em sao nỡ vội lấy chồng
Không chờ, không đợi anh kiếm lá Diêu bông
Chờ đợi đã bao năm mà người vẫn bạt tăm
Nhớ thương nhạt phai má hồng
Nên lời ru buồn buồn thêm
Nên lời ru càng buồn thêm
Bươm bướm ơi sao nỡ vội xa cành
Nên lời ru buồn sau lũy tre xanh
Chờ người đã bao lâu mà đời lắm bể dâu
Đắng cay diêu bông úa màu
Nên lời ru buồn còn đâu
Xa người ôi giọt mưa ngâu
Vọng cổ:
Anh ơi đếm nhớ đếm thương ngày mong tháng đợi liễu héo hồng rơi sao anh đi mãi chưa… về. Chờ đợi đã bao năm mà hương sắc phai hồng, em chờ anh như vọng phu hóa đá, ngơ ngác phương trời nhưng chẳng thấy anh đâu, em phải nén lòng cất bước sang ngang như con sáo xa rời vùng kỷ niệm, xin anh đừng trách lá diêu bông mà phải tự trách mình vì sao chia cắt.
Em ơi có nhớ có thương mới có lời hờn trách anh trách thời gian sao quá vội vô tình, để giếng nước tình trăng đời vỡ mộng tương phùng khi anh trở lại đây thì nàng về xứ lạ đành quên rồi lời hẹn ước ngày xưa.
Bươm bướm ơi sao nỡ vội xa cành
Nên lời ru buồn sau lũy tre xanh
Chờ người đã bao lâu mà đời lắm bể dâu
Đắng cay diêu bông úa màu
Vọng cổ:
Em ơi ai sẽ chờ ai trong nỗi nhớ xa em rồi anh đếm hạt mưa ngâu.
Sông sâu con nước lớn ròng
Thả trôi chiếc lá diêu bông
Ai chờ ai trong nỗi nhớ
Biết đâu bến đục hay trong
Sang sông con sáo xa rồi
Tình em chiếc lá anh ơi
Cho lòng ai như con sóng
Xin đừng trách lá diêu bông
Vọng cổ:
À ơ tưởng giếng sâu tôi nối sơi dây dài hay đâu giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây, hò ơ duyên nào như đó với đây chín thu em đợi mười thu em vẫn… chờ.
Ôi sông sâu sao mây nước hững hờ, có phải chăng thương đời bạc phận nên mây u buồn cho nước cũng buồn theo.
Diêu bông hỡi diêu bông yêu ai sao phải chịu đời đắng cay.
Tình đời duyên nợ chia hai, đục trong em chịu vì ai hững hờ.
Nên lời ru buồn còn đâu
Xa người ôi giọt mưa ngâu
Vọng cổ:
Anh ơi xa nhau rồi xin anh đừng trách nữa mà chi cho tình ta thêm ngang trái bẽ bàng.
Em đã theo chồng em bỏ tôi diêu bông tình đợi ở chân trời.
Chân trời xa vắng đời bạc số xin anh đừng vội trách lá diêu bông.