Lời bài hát: Hương Cau Quê Ngoại
Hương cau quê ngoại– Một bài hát dạt dào cảm xúc mà cảm động làm sao. Vì nhà nghèo không có tiền trả nợ mà người con gái phải đi lấy chồng để trừ nợ cũ ở tuổi mười sáu, để lại người mẹ tóc đã bạc phơ. Thương cho phận người con gái đi lấy chồng gặp phải nhiều đắng cay, sinh con ra lại bị chồng đuổi về bên ngoại. Sau khi trở về, mẹ cô đã chết nhưng còn để lại mấy trăm cây cau hương. Đây là bài hát đã lấy đi nước mắt của hàng triệu khán giả và khiến khán giả không khỏi xúc động nghẹn ngào. Một bài hát suất sắc từ nội dung đến giai điệu. Mời các bạn cùng lắng nghe những giai điệu xao xuyến, ngọt ngào đầy cảm xúc này qua giọng hát của nghệ sĩ Lệ Thủy
Bài hát: Hương Cau Quê Ngoại
NGÂM THƠ:
Lần thứ hai về thăm quê ngoại
Thăm vườn cau năm cũ xác xơ
Hai tay ôm lấy nấm mồ
Khói hương nghi ngút quyện mờ vườn cau.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Lần thứ hai trở lại mẹ khóc quê ngoại đìu hiu như vườn cau xơ xác tiêu… điều. (-)(-)
Thấy mẹ ngồi khóc khi trời sẫm bóng mây chiều. (+)
Con tôi bước nhẹ ra vườn kêu mẹ, vì con biết mẹ quá khổ đau. (SL)
Nên dẫn con về quê ngoại để thăm lại vườn cau, để cùng ôn lại kỷ niệm tuổi xuân thời, sau khi mẹ lấy chồng để trừ nợ cũ./-
Câu 2:
Con ơi chính nơi đây mười năm cũ trong những buổi chiều tà. (-)(-)
Mẹ ra ngoài mương cau nhìn khói quyện mái nhà. (+)
Khói lên cao khói quyện thành mây, mây bay cao mây không trở lại. (SL)
Nên mẹ buồn lo ái ngại sau ngày cất bước vu quy. Mẹ khóc thầm buồn bên gối ngoại, vì đời làm dâu như khói đã thành mây./-
Câu 3:
Vì cảnh nhà túng bẫn, mới mười sáu tuổi mẹ đã làm dâu.
Thế rồi cách trở sông cầu. Một mình bà ngoại sấy cau quét vườn. Chiều chiều múc nước dưới mương. Tưới vườn mà nhớ mà thương con mình. Từ khi rời mái gia đình, Đời mẹ như khói đã thành áng mây. (SL)
Khói rời lửa khói đã bay, sang ngang lỡ chuyến là đi không về. Vườn cau lạnh bóng trăng quê, tóc bà ngoại bạc mỗi khi nắng tàn./-
Nói lối:
Mười sáu tuổi đã làm dâu thiên hạ
Thân ngọc ngà đành hóa kiếp làm trâu
Mua khăn tang mẹ ủ kín niềm đau
Vì ngoại chết mà không về vuốt mặt.
VỌNG CỔ:
Câu 4:
Nhưng người thôn nữ sau khi vào ngưỡng cửa làm dâu thì lại vướng nợ với con… rồi. (-)(-)
Sau khi mang thai con độ bốn tháng ngoài. (+)
Người ta bắt mẹ nằm sấp trên mặt đất khô để đánh mẹ tơi bời vì mẹ đã lỡ làm bể một cái chén kiểu đời xưa.
Sợ con trong bào thai nghẹt thở mẹ chống đôi cùi chỏ với đôi đầu gối làm chân. Để hứng lấy đòn roi cho đến khi da thịt đen bầm./-
Câu 5:
Dẫu không thương cha con nhưng mẹ con lấy nghĩa để tạo ra tình. (-)(-)
Nhưng một cơn sét đánh làm tan đỗ hạnh phúc gia đình. (+)
Gần ngày Tết cha con cho mẹ mười vạ lúa lép với chiếc xuồng hư rồi đuổi mẹ về quê ngoại. (SL)
Bồng con mẹ bước xuống thuyền, tay bơi, tay tát nước, tay bồng, miệng ru. Ầu ơ… ví dầu tình bậu muốn thôi, bậu gieo tiếng dữ để thôi vợ nhà./-
Câu 6:
Sau khi trở về quê ngoại vườn cau chỉ còn sót lại một cây cau lão mà thôi. Phải chăng đây là hình ảnh của ngoại con. Ngoại con đã chết nhưng còn để lại mấy trăm cây cau hương Bà Điểm nằm bên cạnh mồ của ngoại. Từ đây mẹ với con tát mương lên liếp, trồng cau giống bên gốc cau già. Để gầy dựng lại vườn cau quê ngoại và nuôi con đến lúc trưởng thành. (SL)
Con ơi cau giống trồng rồi. Mai sau vườn cũ thoảng mùi hương cau. Khi nào mẹ lấy chồng sau, mẹ chọn người nào biết mến thương con