Lời bài hát: Qua bến đò xưa
Qua bến đò xưa – Nghe xong mà cảm phục sát đất sự thủy chung của người con gái, vì một chữ “hẹn thề” mà chờ đợi chàng trai suốt 20 năm. Vâng, 20 năm chứ không phải 20 ngày, 20 tháng mọi người ạ. Cả một khoảng thời gian đằng đẵng trôi, ngày tiễn người yêu đi hai người đứng bến đò ấy, suốt 20 năm vẫn bến đò ấy cô chờ, chờ đến bạc cả mái đầu.
Không biết chàng trai đi đâu mà 20 năm không quay trở lại lấy một lần, không một tin tức gì cả. Liệu có đáng trách lắm không cả nhà ơi. Tội cho cô gái đó…
Lời bài hát: Qua bến đò xưa – Minh Cảnh, Thanh Kim Huệ
Nhạc
Nữ: Đưa anh sang sông.
Nam: Khi nắng chiều nghiêng nghiêng bên đồi, trên bến đò xôn xao chợ mới. Lòng đã vui, con nước thêm vui.
Nữ: Đưa anh sang sông, trên con đò anh đi ngày ấy, dòng nước xưa vẫn nhớ thương anh. Ruộng lúa xưa… vẫn chờ… đợi anh.
Vọng Cổ
Nam: (Câu 1) Chiều nghiêng nắng bên đồi bến đò xưa xôn xao chợ mới, không biết lòng anh vui hay con nước nghe vui mà lao xao sóng vỗ, mà mặt trường giang nở rộ những… hoa….. bèo.
Em ơi! có phải đây là quán Gió của năm nào?
Nữ: Phải rồi, quán Gió này năm nào em đưa tiễn, không rượu tiễn thành anh uống cạn bát chè xanh.
Nam: Còn kia, có phải con đò ngày cũ? Một chiều nào anh vội vả sang sông. Khi gió mùa thu bước vội lá ngô đồng, mấy chiếc áo bạc màu làm hành trang sương gió…
Nữ: (Câu 2) Từ đó đến nay hai mươi năm dài trôi lặng lẽ, dòng nước xưa vẫn lặng lờ thương nhớ, ruộng lúa xưa *** mưa dãi gió đợi chờ… Con đò xưa còn đưa rước kẻ đi về. Chốn quê xưa em âm thầm mong đợi, không biết đã bao lần lá rụng báo tin thu. Chợt một chiều giặt lụa bến sông xưa, nhìn bóng mình lung linh in đáy nước.
Nam: Thấy mái tóc xanh đã điểm màu sương tuyết, mới nhớ mình đợi chờ đã ngót hai mươi năm…
Nhạc
Nữ: Anh ơi anh! bên tê sông là quê mình đó. Hai mươi năm rồi anh còn nhớ? Ngày xưa, ngày xưa tay cầm tay đèn sáng trăng thu.
Nam: Bên ngõ hoa mình vui múa hát. Em ơi em! hai mươi năm rồi em còn nhớ? Con đê xưa tuổi thơ mình đó.
Nữ: Ngày xưa, ngày xưa em làm quân rảo bước theo sau.
Nam: Anh mình trai cờ lau phất gió.
Nam+Nữ: Gió… ú… u.
Nữ: Rồi mùa thu, anh ra đi mà không trở về.
Nam: Em vẫn đợi, em vẫn chờ. Em vẫn tin… có ngày… hôm… nay
Vọng Cổ
Nữ: (Câu 5) Anh ơi! bên kia sông là quê mình đó hai mươi năm rồi anh có nhớ. Vườn nhà em hoa ngâu vẫn còn đưa hương trong gió, thơm bát chè xanh chờ đợi đón… anh…… về.
Hai mươi năm mới vẹn một lời thề.
Nam: Đá Vọng Phu ngàn đời còn mong đợi, thì hai mươi năm chờ có nghĩa gì đâu.
Nữ: Hai mươi năm chờ có nghĩa gì đâu, nhưng đám lau sậy ven sông đã bạc đầu từ lâu lắm.
Nam: Dẫu hoa lau bạc đầu nhưng lá kia còn thắm, tóc có điểm sương em vẫn đẹp mặn mà.
Nữ: (Câu 6) Anh ơi! con đê dài còn choàng tay ôm làng cũ, như cố giữ lại cho mình tuổi thơ ấu xa xưa.
Nam: Dù đất trời đã bao lượt vào thu, từ mùa thu thơ ấu đèn lồng treo trước ngỏ. Ngọn cờ lau phất phơ bay trong gió, chân bước đều anh trước em sau. Rồi hôm nào, gió lạnh lá ngô rơi, trên bến vắng mình ân cần đưa tiễn. Em ơi! hai mươi mùa thu mình xa vắng, để chiều nay xuân nở trong lòng.
Nữ: Anh trở về đây mình vui mùa xuân muộn, sau bao năm dài dằn vặt một mùa thu.
Nam: Lấm tấm hoa lau trên tóc em mừng xuân muộn, nắng rọi thật hiền khi mình qua bến đò xưa.
Tân cổ: Qua Bến Đò Xưa; Tác giả: Quế Chi (cổ nhạc) và Phạm Thế Mỹ (tân nhạc); Trình bày: Minh Cảnh và Thanh Kim Huệ.