Lời bài hát: Sầu Lẻ Bóng
Sầu Lẻ Bóng là bài hát nói lên nỗi sầu thương cho phận cô đơn của thân gái ven sông. Cô đang chờ chồng, hoặc người yêu nơi viễn xứ.
Xuân – Hạ – Thu – Đông, bốn mùa cứ thay nhau ghé qua rồi lại vụt đi kéo theo thanh xuân của cô, để lại trong cõi lòng một nỗi buồn da diết, căn nhà tranh hiu quạnh vắng bóng đàn ông khiến cô gái như con sáo bỏ trong lồng mà không biết thổ lộ cùng ai
Lời bài hát: Sầu Lẻ Bóng (Tân Cổ) – NSND Ngọc Giàu
Nhạc
Người ơi! khi cố quên là khi lòng nhớ thêm. Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ, mơ vui là lúc ngàn đắng cay, xé tâm hồn.
Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu, lòng mình thầm nhớ dĩ vãng. Đau thương từ lúc vừa bước chân… vào đường… yêu.
Vọng Cổ
(Câu 1) Người ôi tui sợ gió mùa đông thổi lùa qua song cửa. Lạnh từng đêm tràn ngặp chốn… cô…..phòng.
Trăm nhớ nghìn thương năm tháng nhạt môi hồng. Tui ngồi đợi suốt một mùa tuyết đổ, vó ngựa quay về trên lối nhỏ vào thôn. Cát nổi u buồn cạnh bếp lửa đêm đông, nghe đơn côi từng giọt nhỏ trong hồn. Tháng năm dài với gối chiếc chăn đơn, gói trọn tủi hờn trong niềm đau dĩ vãng…
(Câu 2) Lữ khách ơi với mưa tuôn gió gào thê thiết, ai đã biếu tình thương và manh áo ngự hàn. Hãy ghé vào đây để nghe tôi dạo mấy cung đàn. Để ly bôi say bừng men ân ái, gởi mộng tình trên khoé mắt bờ môi. Rồi sau khi chia tay còn lại một mình tôi, đời còn lại những gì khi tiễn biệt. Tình một đêm tuy mặn nồng thắm thiết, nhưng những đêm buồn chua xót lắm người ơi!..
Ngâm Thơ
Hãy bước vào đây rủ bụi hồng.
Ngoài kia xào xạc gió mùa đông.
Gió đông se sắt hồn cô lữ.
Người ở phương nào lạnh lắm không?!
Vọng Cổ
(Câu 5) Người ơi tui muốn cánh chim đơn đừng tung bay nữa. Hãy ở lại đây cùng tui tâm sự vì tuyết trắng ngoài kia đang rơi đổ lạnh… khung….. trời.
Bếp lửa nhà tôi đã bừng sáng lên rồi. Người từ đâu trôi dạt về trong đêm tối, gieo rắt nổi thương sầu cho cô gái ven sông. Mà tâm tình này vẫn phong kín cô đơn, từng đêm thao thức trong bồi hồi thương nhớ. Hồn hoang vắng lạnh lùng chưa mở ngỏ, trong buổi tàn canh trong mắt đợi môi chờ.
Nhạc
Mùa thu thương nhớ bao lần là đi về với tôi, mà người còn vắng bóng mãi, hay duyên nồng thắm ngày ấy nay đã phai rồi.
Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên, đời việc gì đến sẽ đến, nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không đành lòng quên.
(Về Vọng Cổ câu 6) đếm nhớ đếm thương qua những chiều ảm đạm, tưởng tượng bóng hình ai trên vạn nẻo quan trường. Thôi thì cứ vui một đêm nay rồi ngày mai vĩnh biệt. Tôi sẽ ôm một mối sầu trọn kiếp, chỉ vì người không hiểu được tình tôi.