Lời bài hát: Sầu Vương Ý Nhạc
Sầu Vương Ý Nhạc là một trong số những bài ca cổ thuộc hàng kinh điển do cố soạn giả Viễn Châu sáng tác và được thể hiện rất thành công qua giọng ca của nghệ sĩ Minh Cảnh – Người sau này được biết đến với biệt danh “Ông hoàng vọng cổ”.
Hình ảnh cây cầu bến Lức cũng vì thế mà trở nên nổi tiếng và trở thành một địa danh thú vị thu hút khách thập phương ghé thăm mỗi khi đặt chân đến vùng đất Long An.
Lời bài hát: Sầu Vương Ý Nhạc
[LỐI:]
Em ở nơi nào em ở đâu
Lời ca tức tưởi giữa cung sầu
Quê nghèo áo nhuộm màu sương gió
Một kiếp phong trần mấy biển dâu.
Xe dừng lại bên kia cầu Bến Lức
Nhạc ai làm ray rứt cõi lòng ta
Họ không là những nhạc sĩ tài hoa
Nhưng đời gian khổ là bài ca đầy nước mắt.
[VỌNG CỔ:]
Mỗi khi có dịp xuống Hậu Giang và đi ngang qua cầu Bến Lức, tôi còn nhớ mãi những lời ca não nuột của em bé thơ ngây hát dạo ở ven đường.
Nắm chiếc gậy tre, em dắt theo một ông lão tật nguyền.
Em cất lên tiếng ca buồn rười rượi: “Mưa! Mưa rừng ơi mưa rừng, hạt mưa nhớ ai mưa triền miên, phải chăng mưa buồn vì tình đời, mưa sầu vì lòng người duyên kiếp không lâu”.
Ôi buồn làm sao tiếng ca đầy thảm não
Không ai bảo ai, nhưng cả xe đều im lặng và tôi lắng nghe đâu đây dường như có tiếng thở dài.
Gió lạnh từ xa như họa theo với khúc nhạc u hoài.
Ông lão sửa dây đàn, em bé cũng vội vàng trở sang điệu khác: “Ai đang đi trên bờ đê, ai có nghe vang câu hò đê mê, vô đây em dù trời khuya, anh vẫn đưa em về”.
Giữa trưa buồn nghe não nuột lòng ơi.
[LỐI:]
Mưa lành lạnh buồn bay theo ngọn gió
Gió trở chiều thổi nhẹ hạt mưa sa
Buồn làm sao những tiếng nhạc lời ca
Tình nhân loại chan hòa tình đất nước.
[VỌNG CỔ:]
Những đường tơ chùng theo mấy ngón tay gầy guộc, ông lão run run bấm nhẹ mấy cung đàn.
Chiếc đàn long phím tang thương như một kiếp cơ hàn.
Đôi hố mắt sâu thăm thẳm như chứa đựng một nỗi niềm dĩ vãng xa xăm.
Xe đến rồi đi, kẻ xuống Hậu Giang, người lo trở về nơi đô thị.
Thử hỏi mấy ai không nghe cõi lòng bâng khuâng với lời ca ngây thơ, vụng dại đang vang vang theo tiếng nhạc thâm trầm.
Cầm chiếc lon rỉ sét đưa lên, vài bàn tay bỏ vào đấy đôi tờ giấy bạc, ông lão run run để lộ nét vui mừng.
Em bé cũng hân hoan nên vội cất tiếng ca rằng: “Qua thiên san kìa ai tiễn rượu vừa tàn, vui ca sang rồi đi tiễn binh ngoài ngàn, người đi ngoài vạn lý quan san, người mong chờ trong bóng cô đơn”.
Ôi buồn làm sao tiếng ca đầy thảm não, buồn làm sao như rạn vỡ tâm hồn.
Bảng trắng đã lên, đoàn xe từ từ chuyển bánh, tôi nhìn lần cuối cùng hình ảnh cha con người ca hát dạo, lòng bỗng dâng tràn ngập một niềm thương.
Người ly hương ta cũng ly hương, họ là nhạc sĩ tôi cũng là nhạc sĩ, đời của ai rày đây mai đó, thì đời của tôi cũng sương gió lâu rồi. “Mưa! Mưa rừng ơi mưa rừng, hạt mưa nhớ ai mưa triền miên, phải chăng mưa buồn vì tình đời, mưa sầu vì lòng người duyên kiếp không lâu”.