Lời bài hát: Tình Mẫu Tử
Tình Mẫu Tử – Người mẹ cả đời vất vả đoạn trường, không quản gian nan nuôi nấng đứa con khôn lớn lên người. “Trẻ cậy cha già cậy con”, người mẹ đến ở với con mong tìm lại được chút hơi ấm lúc “tuổi xế chiều” mà than ôi… hai vợ chồng nó đối xử quá đỗi tệ bạc. Vợ chồng nó quần hàn áo lụa, ném cho mẹ già mấy bộ quần áo vá khâu; Vợ chồng nó cơm cao cỗ đầy trên nhà mà lại để người mẹ già ăn cơm nguội, muối tiêu dưới xó bếp… Không những thế, hàng ngày bà còn nhận những lời xỉa xói đầy cay đắng của đứa con dâu, thằng con trai thì sợ vợ nên không bênh vực mẹ… Chua chát quá người mẹ ấy đành cắp nón về quê cho gia đình con yên ổn.
Bài vọng cổ qua tiếng ca da diết của NSND Ngọc Giàu khiến không ít con tim nghẹn lại. Không chỉ mang tính giải trí, bài hát còn mang đến cho chúng ta những bài học làm người với chữ “Hiếu” luôn đặt lên đầu
Lời bài hát: Tình Mẫu Tử (Vọng Cổ) – NSND Ngọc Giàu
Mai ơi, mẹ đi đây
Mẹ biết dù sao con cũng còn
Có chút lòng thương mẹ
Nhưng tại vợ nó hỗn hào quá quắc
Con cũng đành nhắm mắt bỏ qua
Tưởng nhờ con an ủi thân già
Khi hương hiếu được bát cơm manh áo
Con ơi ngày hai bữa cơm rau dưa muối
Lắm khi mẹ nhai cơm
Mà nước mắt của mẹ cứ mãi tuôn trào…
Con ấm no lại để mẹ cơ hàn
Nhớ lại khi con còn đỏ hỏn
Nằm cựa quây trong nôi
Con mạnh thì mẹ vui
Con đau thì mẹ buồn rầu lo lắng
Ngủ không yên giấc, ăn chẳng biết ngon
Mẹ gian vái với ông bà phù hộ
Cho con mình được mạnh lành khôn lớn…
Cha con ở ngoài ruộng về
Lỡ xơ ý chạm mạnh vào bộ ván
Thì mẹ đây cũng lên tiếng cằn nhằn:
– “Ông đi sao không coi chừng
Đề cho con mình nó ngủ?”
Đó rồi cha con với mẹ
Mới nhè nhẹ vén mùng
Nhìn con ngủ say
Mà mụ bà vừa dạy con cười ra tiếng
Cha con bảo nhỏ mẹ rằng:
– “Vợ chồng mình già khỏi lo đói rét
Thế nào rồi mình cũng nhờ cậy thằng Mai…”
Đó rồi lần lần con chập chững biết đi
Mỗi lần con mọc răng
Là mỗi lần mẹ khổ cực vì con
Thức thâu đêm suốt sáng
Một con muỗi cắn con mẹ cũng đau lòng
Lỡ tay làm té con
Là mẹ với cha con gây nhau
Thiếu điều đánh lộn
Con ơi mấy năm dư nhọc nhằn bú mớp
Mẹ đâu có quản chi thân của mẹ héo hắt gầy mòn
Con ơi câu Tích Cóc Phòng Cơ Dưỡng Đại Lão
Nuôi con lớn khôn là để nhờ cậy về sau
Sao con không nhớ câu dưỡng dục cụ lao
Để cho mẹ ngậm sầu nuốt tủi
Con ơi kể từ khi con bất hạnh
Em của con thì đi làm xứ lạ quê người
Mẹ về nương náo với con
Đã mấy tháng qua rồi
Con ơi, mẹ đã già không còn tần tảo
Gánh gồng gì cho được
Muốn đi làm thuê làm mướn
Thì sợ thiên hạ chê cười
Tội nghiệp cho con
Cực chẳng đã mẹ mới về đây
Nhờ con bát cháo chén cơm
Manh quần tấm áo
Trong cái cơn gần đất xa trời…
Con ơi, mẹ tủi cho thân
Nên mẹ khó nói ra lời
Vợ chồng của con thì phủ phê áo lụa quần là
Còn ba cái đồ rách
Vợ con quăng ra mẹ vá khâu mẹ mặc
Vợ chồng con thì mâm cao cỗ đầy
Ăn trên ngồi trước
Để cho mẹ một mình nơi nhà bếp
Một chén cơm nguội
Một dĩa muối tiêu
Vậy mà Vợ con còn bảo với mẹ rằng:
– Già rồi không nên ăn dầu ăn mỡ
Ăn muối tiêu cho có chất mặn mòi…
Mai ơi mẹ thấy rằng
Mẹ còn ở đây ngày nào
Chỉ làm bận lòng con ngày ấy
Vợ của con đã thẳng tay xua đuổi mẹ
Thì mẹ cố lì ở đây nữa làm chi
Con ơi mặc dù con đối với mẹ
Không tròn câu hiếu thảo
Chứ còn mẹ đối với con
Thì tình mẫu tử mẹ vẫn
Luôn luôn tha thiết nặng nề
Con ơi mẹ có đi rồi con hãy nhớ câu:
– Mẹ cha già mất là khó kiếm
Còn cái đạo Khang Thường
Thì đâu hiếm gì nơi…