Lời bài hát: Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây
Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây – Bài hát là nỗi nhớ thương của cô gái hậu phương dành cho người yêu của mình đang ngoài tiền tuyến. Bối cảnh bài hát là chiến dịch Trường Sơn máu lửa, những năm tháng quân và dân phải căng mình bảo vệ tuyến đường huyết mạch nối liền 2 miền Bắc – Nam khỏi những đợt ném bom bắn phá của kẻ thù.
Ở nơi chiến trường khốc liệt ấy vẫn có những bông hoa chớm nở, những tình yêu thuở ban đầu mà những anh lính trẻ mang theo như nguồn sức mạnh to lớn. Dẫu sao cũng rất thương các anh, các chị… Bài ca giống như lời ca ngợi, tri ân gửi đến những người hi sinh thanh xuân, tình yêu cá nhân để cống hiến cho đất nước được hòa bình yên ấm như ngày hôm nay.
Lời bài hát: Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây (Tân Cổ) – Bạch Tuyết
Nhạc
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn. Hai đứa ở hai đầu xa thẳm. Đường ra trận mùa này đẹp lắm. Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây. Trường Sơn Đông… nhớ… Trường Sơn… Tây.
Vọng Cổ
(Câu 1) Theo tiếng mưa rừng ngập ngừng rơi rơi trên kẽ lá. Có lẽ anh đang hướng nẻo Trường Sơn Tây gập ghềnh sỏi đá nhớ cô em gánh gạo dưới… chân….. đồi.
Sương khói về khuya phủ kín một khung trời. Mắc võng đong đưa nhìn ngàn sao lấp lánh, rừng núi mùa này đẹp lắm phải không anh. Ngồi một mình trông khói thuốc chơi vơi, anh có nghe tình quê hương thấm thía tận tâm hồn. Em ước muốn ôm ghì lấy dãy Trường Sơn, nghe dậy trong lòng một tình thương đất nước…
(Câu 2) Em khe khẽ cất lên tiếng hát để hòa theo nhạc suối bên gành. Anh có nhớ kẻ đường xa quang gánh một mình. Dù nơi đó có mưa *** gió lạnh, vẫn hướng quê nghèo mà nhớ mà thương. Mấy cánh hoa rừng phảng phất mùi hương như ru giấc ngủ của người chiến sĩ. Thép súng trên tay vượt đường xa vạn lý làm cuộc hành trình suốt một dãy Trường Sơn…
Nhạc
Trường Sơn Tây em đi. Thương anh, thương anh bên ấy mưa nhiều. Con đường mà gánh gạo. Muỗi bay rừng già cho dầy mà tay áo. Hết rau rồi anh có lấy măng không? Còn em thương bên Tây – anh mùa Đông. Nước khe cạn bướm bay lèn đá. Biết lòng anh say miền đất lạ. Là chắc em lo đường chắn… bom… thù.
Vọng Cổ
(Câu 5) Gối súng đêm nay nghe tiếng lá rơi giữa rừng sâu lác đác. Lẫn tiếng chim khuya xao xác gọi… trăng….. tàn.
Từng giọt sương sa buốt lạnh tâm hồn. Có những đêm miệt mài trong chiến trận, bỏ lại sau mình những vực thẳm ghềnh sâu. Rồi có những chiều trên dốc đá cheo leo, anh cảm thấy lòng mình như vỗ cánh. Đứng giữa Trường Sơn nghe tâm tình mở rộng khi quê hương đã sạch bóng quân thù.
(Câu 6) Tiếng võng đưa ru giấc ngủ nồng say, sương buông lạnh trên đầu cây, ngọn cỏ. Gió êm êm hòa theo dòng thác đổ, điệp khúc muôn đời trên mảnh đất thân yêu. Khi mảnh trăng vàng khuất sau dãy Trường Sơn, cỏ cây thức giấc sau một đêm dài say ngủ. Nghe đây đó chim rừng lên tiếng gọi như giục giã anh tiếp nối cuộc hành trình. Làm sao quên những đêm mắc võng trên non, dù hai đứa hai đầu xa thẳm. Em chờ đợi ngày vui giải phóng, dáng anh về lồng lộng gió Trường Sơn