Lời bài hát: Về Lại Đồi Sim
Một cuộc gặp tình cờ nhưng vô tình khiến hai con tim nhói buốt. Chàng trai và cô gái, hai người cố nhân chạm mặt nhau khi dạo bước Về Lại Đồi Sim năm xưa “thăm” hoài niệm cũ.
Đồi sim năm xưa đã cho họ gặp nhau, thân nhau rồi kết mối duyên đầu. Giờ trở lại, mỗi bước chân đều in dấu những kỉ niệm. Chuyện tình tưởng đẹp và sẽ có một cái kết hạnh phúc nhưng thật trớ trêu, duyên số chỉ cho đôi trai gái ấy gặp chứ không cho họ bên nhau, ngày chia tay cũng trên chính đồi sim này. Chà, nhiều cảm xúc khó tả lắm quý vị ạ
Lời bài hát: Về Lại Đồi Sim (Tân Cổ) – Minh Vương, Cẩm Tiên
Nhớ ngày nào về thăm đồi sim tím với người mình yêu
Hái tặng Em hoa sim cài lên tóc màu tím mây chiều.
Đẹp ngây ngất đồi quê chiều hôm gió lộng tỏa đầy hương bay.
Em tung tăng cỏ mềm
Cầm tay tôi bảo rằng tình ơi chớ quên.
Để một ngày cùng em về lối cũ núi đồi tịch liêu
Vẫn cành sim bâng khuâng cài lên tóc mà xót xa nhiều.
Đời ai biết ngày mai tình ta cách biệt hay còn bên nhau.
Em thơ ngây trẻ dại
Làm sao em hiểu rằng đời là bể dâu.
Chợt thấy nao nao khi về lại đồi sim vào một buổi chiều đông giá lạnh
Kỷ niệm *** nhau bên đồi sim tím
Màu tím tình yêu lưu luyến mây chiều.
Duyên nợ khiến xui cho vương vấn thêm nhiều.
Rồi mình yêu nhau cũng từ độ ấy cành sim tím tặng người mà nghe xao xuyến con tim.
Một cơn gió chiều thổi nhẹ êm êm
Màu tím hoa sim làm đôi tim lưu luyến
Phải chăng tơ hồng đã vương vấn bước chân ai nên chợt thấy bâng khuâng vội trao lời hẹn ước.
Em ơi một lần *** nhau rồi dìu nhau vào lối mộng nơi rừng núi lâng lâng nghe suối nhạc êm đềm
Đồi núi hoang sơ ghi dấu chuyện ban đầu
Cành sim tím sẽ từng ngày nhắc mãi chuyện tình mình cùng suối mát trăng thanh
Xin đừng để hẹn thề như nước chảy trôi nhanh đừng để lệ sầu vương trên mắt biếc
Đừng để ngày mai tình ta cách biệt cho hai đứa ôm sầu trọn kiếp khôn nguôi.
Rồi một ngày tôi lênh đênh
Cuộc tình đầu không nguôi quên.
Anh đi vì phận nghèo yêu em càng buồn nhiều
Càng làm em khổ thêm
Rồi một ngày em đi xa
Kỷ niệm đầu em phôi pha
Như hoa rồi dần tàn ai quên thề vội vàng tìm về với giàu sang.
Nhắc nữa mà chi người ơi tình của đôi ta giờ xin gác lại
Tình cũ nghĩa xưa đã chôn vùi trong quên lãng như hoa thắm ngày xuân phải chịu phai tàn.
Một kiếp phù sinh duyên phận bẽ bàng
Người con gái năm xưa đã ôm cầm sang thuyền khác
Vội sớm quên người khi về bến mộng giàu sang
Cuộc tình từ ly buồn mang nhiều nỗi trái ngang
Núi đồi giăng giăng hoa sim gợi nhớ
Tình cũ lãng quên cho mình không chung lối
Cho rừng xanh cũng nhỏ lệ xa người.
Để chiều này mình tôi về chốn cũ với lòng quạnh hiu
Núi đồi giăng mênh mông màu sim tím gợi nhớ thương nhiều.
Còn đâu nữa bàn tay ngày xưa bé nhỏ kiếm tìm tay nhau
Rưng rưng trong kỷ niệm màu hoa sim bịn rịn trở thành niềm đau.
Còn đâu nữa anh ơi xác xơ màu hoa tím màu tím ban đầu đã thấm giọt mưa ngâu
Chuyện tình mình nơi đáy mộ chôn sâu đồi sim tím cũng xa rồi từ độ ấy
Tình như gió xin trả về cho gió
Nhặt cánh sim xưa nghe lưu luyến chuyện ban đầu.
Ngày mai hai đứa chia đôi đường xưa gió cuốn bụi mờ người đi
Ngày mai nâng chén phân ly tình trong sim tím nhớ gì không anh.