Lời bài hát: Vợ Tôi Đi Lấy Chồng
Vợ Tôi Đi Lấy Chồng – Bài hát thẫm đấm nỗi u sầu của một người chồng đặt bút ký vào giấy ly hôn để vợ mình “đi bước nữa”. Anh không trách cô mà chỉ trách thân mình kém cỏi, kiếp nghèo hèn không mang lại được hạnh phúc cho cô. Suy cho cùng, anh không đành để vợ cùng mình chịu khổ.
Nỗi đau về sự ra đi của vợ chắc chắn sẽ còn đeo đẳng anh chồng dài dài. Anh chỉ gượng cười trước mặt cô thế thôi, để người ta không biết mình yếu đuối: “Tôi muốn gượng cười lên cho bớt khổ. Nhưng cười làm sao, khi tan vỡ mộng trăm năm?”
Lời bài hát: Vợ Tôi Đi Lấy Chồng – Thành Được
NL: Anh là kẻ quen đời gió bụi
Em là người vợ trẻ buổi hoa niên
Giờ đây đành chịu rẽ duyên
Chẳng qua hai chữ kim … tiền mà thôi.
1. Anh ký tên trên mảnh giấy ly thân đẫm đầy nước mắt, để cho em được tự do cất bước lên … đường. Từ nay em đừng nhắc chi đến nghĩa vợ tình chồng. Em không *** cuộc đời nghèo khổ, thôi ta đành giã biệt cho xong. Anh đã lo thu xếp hành trang và gói sẵn mấy trăm đồng. Em hãy đi đi và cũng đừng giã từ nhau mà làm lòng anh ngậm ngùi cai đắng….
2. Bức ảnh của chúng ta chụp chung nhau từ buổi trước, em hãy xé đôi ra mỗi đứa hãy giữ một phần. Trước hay sau, anh cũng khổ một lần. Nếu ai có hỏi cuộc đời dĩ vãng, em cũng đừng bảo rằng em là vợ của anh. Cũng như anh sẽ tưởng tượng em đã chết lâu rồi. Tên tuổi và xác thân em đã vùi dưới lòng đất lạnh, cũng như em đã chôn vùi rồi bao kỉ niệm ngày xanh…
3. Em hãy đi đi, đi mà tìm con đường danh vọng, đi với tấm lòng kêu hãnh của em. Em đi để điểm phấn tô son và đi để quên hẳn hai năm trời chung chăn xẻ gối. Từ đây trên đường đời vạn lối, xin em đừng bán đứng tên anh. Tuy rằng, tên chỉ là một mớ hư danh, nhưng cũng nhờ nó mới được lành cơm áo. Anh không thể giữ được em là con thuyền không lái nên đành để cho nó buông trôi theo lượn sóng ba đào….
NL: Tôi muốn gượng cười lên cho bớt khổ.
Nhưng cười làm sao, khi tan vỡ mộng trăm năm?
Vợ của tôi đã sắp sửa theo chồng.
Tôi chưa chết mà nàng đành tái giá…
4. Em hãy đi đi giữa đô thành gói bụi, để cho đời em thắm lại buổi xuân… dầy. Cứ để anh sống cô đơn với tâm sự não nề. Anh muốn thở than cho vơi niềm đau khổ, nhưng chuyện của mình biết nói ai nghe. Họ bảo anh có ba tội nặng nề “Tội thương người đẹp, tội nghề văn thi, tội mang hai chữ tình si, cho nên con vợ nó mới đi lấy chồng…”
5. Hãy quên đi em, hãy quên đi những ngày thiết tha say đắm và quên những câu biển hẹn non thề. Quên cả hai năm dư, má dựa vai kề. Quên những ngày cháu rau dưa muối để sống cuộc đời xuống ngựa lên xe. Anh không trách phiền em đâu, anh chỉ tự cười anh là phường ngu dạy, đã đưa hai tay đón rước một đóa hoa rơi rớt trong bùn.
6. Em hãy cười lên đi trong giờ sắp sữa chia tay. Tiếng cười giòn giả của em anh cứ ngỡ tiếng hú rợn người của ma quỷ ở tận âm ti, đang xô đẩy những oan hồn tội lỗi vào nơi hỏa ngục. Rồi hai mươi năm sau, có lẽ anh sẽ gặp em trong viện tế bần, hay trong nhà thương dưỡng lão, trong bệnh viện bình dân, hay ngoài tha ma nghĩa địa. Mà những người phu chôn mướn sẽ chở song song hai cổ quan tài. Khi hồn anh và hồn em có gặp nhau xin cũng đừng cuối đầu chào hỏi. Hai ta xa cách lâu rồi, trần gian hai ngã, dạ đày hai than.