Lời bài hát: Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè
Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè – Bài hát là nỗi lòng của người con xa nhà, xa quê hương và xa người mẹ thân thương của mình.
Mở đầu bài hát, cậu nhớ về thời thơ ấu bên mẹ. Tuổi thơ của cậu là mùi khói rơm đốt ngoài đồng xa, là những lũy tre xanh, là những lần hai chị em ngồi nhổ tóc sâu cho mẹ… Rồi năm ấy, chiến tranh quét qua làng, mấy mẹ con dắt nhau sang nhà ngoại lánh nạn, bỏ lại phía sau bom rơi bão lửa bập bùng… Tuổi thơ của cậu sống cùng với những cọng rau đắng sau hè, đối với cậu thì những ngọn rau đó rất ngon, ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào trên đời. Bởi nó không đơn thuần là món ăn, mà nó còn nhắc nhở về một thời khói lửa, về những vất vả của mẹ dành cho các con… Mấy ai hiểu được
Giờ thì cậu đang ở một phương trời xa. Cậu nhớ mẹ. Cậu viết từng dòng thư mà nước mắt cứ chực rơi vì đã mấy mùa đông chưa được về
Lời bài hát: Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè (Tân Cổ) – Châu Thanh
Nắng hạ đi, mây trôi lang thang cho hạ buồn
Coi khói đốt đồng để ngậm ngùi
Chim nhớ lá rừng.
Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu tới gần
Biểu cậu ngồi, mẹ nhổ tóc sâu
Hai chị em tóc bạc như nhau.
Đôi mắt cậu buồn thiu, phiêu lưu
Rong chơi những ngày đầu chừa
Ba vá miếng dừa đường mòn sương
Dãi nắng *** mưa.
Ai cách xa cội nguồn, ngồi một mình
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh
Khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh.
Câu 1:
Vọng cổ:
Mẹ ơi con muốn làm một án mây trôi về chốn quê xưa có khung trời kỷ niệm. Một đêm đông nơi quê người xứ lạ, giữa cánh khuya buốt lạnh gió đông… về.
Đôi bóng tàn canh với tâm sự não nề (20). Viết bức tâm thư rung rung từng nét mựt. Con viết đôi dòng với câu nhớ câu thương.(24) Nhớ ngày nào thuở đất nước điêu linh, mẹ với con về quê ngoại mấy năm trường (28). Qua những nhịp cầu lắc lẻo chênh dênh. Mẹ dắt con đi giữa bến bờ khói lủa. (32)
Câu 2: 10,5
Nhìn những bông tuyết bay bay (12), tôi ngỡ máy tóc mẹ tôi bồng bềnh trước gió, mỗi hoàng hôn qua lối củ rêu mòn.(16) 2N Gió giật từng cơn xào xạc mái tranh buồn.(20) Cơn mưa cuối mùa đường quê lầy lội. Mẹ thui thủi một mình trên lối nhỏ vào thôn.(24) Nuôi đứa con khờ bữa đối bữa no, thân quá bụa mẹ phải nhọc nhằn sớm tối. (28)Từng giọt mưa rơi trên chùm cây kẻ lá, hay nước mắt đầm đìa của người mẹ già nua. (32)
Câu 6:
Mùa đông lại về thêm lạnh kẻ li hương, lòng cố lữ mang nỗi buồn khó tả.(12) Đất khách đêm nay nhìn tuyết rơi trắng xoá. Hình ảnh quê nhà lòng thương nhớ khôn nguôi.(16) Nhớ nẻo đường mòn đỏ rực cánh ô môi, nhớ con rạch nhỏ có hàng dừa soi bong.(20) Nhớ tiếng sáo chiều vi vu trong gió lạnh, nhớ bát canh rau đắng ở quê nhà.(24) Mấy cọi thông già tuyết phủ đứng xơ rơ, như máy tóc mẹ tôi đã bạc màu theo năm tháng. (28)Tuyết rơi phủ trắng tư bề, mỗi độ đông về thêm thương nhớ quê hương