Lời bài hát: Vó Ngựa Trên Đồi Cỏ Non
Bài hát Vó Ngựa Trên Đồi Cỏ Non chắc hẳn nói về tình yêu của một cặp đôi thích “Phượt (du lịch) bằng ngựa” mọi người ạ.
Họ cùng nhau phiêu du khắp bốn phương trời trên lưng ngựa, thăm thú cảnh quan quê hương, ngắm trăng lên trên núi và cúi xuống sông xanh uống dòng nước trong lành. Miền họ tới chỉ có riêng họ mà thôi, cuộc sống vô lo vô nghĩ thiệt là sướng.
Lời bài hát: Vó Ngựa Trên Đồi Cỏ Non – Thanh Sang, Thùy Trang
NHẠC:
Nam: Em dấu yêu ơi, anh đang quay về mười năm xa vắng.
Nữ: Anh đã đưa em, đưa em đi tìm một giấc mơ đời.
Nam: Mười năm lạc loài phải không em?
Nữ: Mười năm hận thù trải trong tim.
Nam: Ta trót vong thân, ta trót vong ân.
Mang tuổi hoa niên làm kiếp lưu đày.
Anh sẽ đưa em, đưa em xa rời vùng mây tăm tối.
Nữ: Anh sẽ đưa em,đưa em đi về, về lối trăng hiền.
Nam: Còn ai đợi chờ nữa không em?
Nữ: Còn ai dặn dò nữa không anh?
Em sẽ theo anh, men lối ăn năn.
Ta thoát cơn mê… cùng dắt nhau… về…
VỌNG CỔ:
Nam: Em ơi! Tuấn mã hí vang như thèm cất gió tung cao bụi đường thiên lý. Anh sẽ đưa em về trên ngọn đồi thơ mộng, có cỏ non tươi, gió lộng ngát hương… tình.
[1]: Nơi có trăng soi với cỏ lạ, hoa thơm, trái ngọt trĩu cây lành.
Nữ: Mái lá đơn sơ nghiêng mình soi mặt nước, nghe lá thì thầm tình tự giữa đêm trăng.
Nam: Ngẩng mặt nhìn trời sao đang thắp nến, quá khứ buồn rơi sau dấu ngựa hồng. Trong mắt giao tình đang mộng lưới tơ trăng, môi cận kề môi ngọt mềm sương hạnh phúc…
[2] Nữ: Anh sẽ đưa em rong chơi nơi vùng trời hương thơm mới, anh sẽ đưa em đi về lối trăng hiền.
Nam: Có suối reo ca như nhủ đôi ta giữ trọn lời nguyền. Gần nửa cuộc đời phải trải thân nương lạc, xin chọn nơi này vùi hận trót vong thân.
Nữ: À… ơi… ơi… đồi xanh vang vó ngựa cỏ non rợn chân trời, tuổi xuân lỡ bước ai ơi, về đây làm lại cuộc đời đau thương…
NHẠC:
Nữ: Bóng tà ngả trên lưng đồi cỏ non,
Nam: Gió hiền thoáng vi vu ngàn lau xanh.
Nữ: Ngoài kia là đồng thơm hương lúa mới,
Bên lũy tre xanh ngả nghiêng hàng dừa.
Nam: Và đây là dòng sông ta thương mến.
Soi bóng chung đôi như ngày ấu… thơ…
VỌNG CỔ:
Nữ: Anh ơi! Ngựa được buông cương vội chạy tung tăng trên đồi xanh còn vang rung tiếng lạc. Xúc động, nôn nao em thèm ngả mình trên nệm cỏ để vùi quên một kiếp luân… trầm.
[5]: Em lặng nằm yên mà nghe đất đang chuyển mặt thở âm thầm.
Nam: Ngủ đi em, chân anh làm gối mỏng, ru em bằng tiếng gió nhủ thùy dương. Tóc rối bồng vì vắng lược, gương, tay luồn chải mớ tóc nửa đời phiêu lãng.
Nữ: Trong giấc bướm, em thầm rơi nước mắt, thương tuổi ngây thơ rơi mất tự bao giờ.
[6] Nam: Em ơi! Anh ngơ ngẩn tiếc thương thời hạnh phúc chợt bàng hoàng nhớ tiếng võng trưa hè vang tiếng hát mẹ ru con.
Nữ: Ầu… ơ…
“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương”.
Nam: Nhịp võng đong đưa như đợi chờ tiếng nhạc, hồn phách ca dao trong tiếng hát tự tình.
Nữ: Mình qua rồi ngày tháng điêu linh, em thèm được sống đời làm mẹ.
Nam: Anh đem võng cho em ru con trẻ, lòng mẹ êm đềm trong nhịp võng ca dao.