Lời bài hát: Mồ Em Phượng
Mồ Em Phượng – Một sáng tác của cố soạn giả Viễn Châu được nghệ sĩ Thanh Sang thể hiện rất thành công. Ông đã truyền tải cho khán giả thấm được nỗi đau xé lòng của chàng trai đã mất đi người con gái anh thương. Ngay những câu đầu tiên của bài hát đã khiến nhiều người ớn lạnh với khung cảnh: “Lắng tiếng ve ngâm giữa vùng đất lạnh, nỗi sầu thương canh cánh bên… lòng. Tiếng cú xa xa vọng lại giữa hoang đồng”
Phượng là nhân vật nữ được chàng trai nhắc đến trong bài hát này. Cô đã chết và để lại cho chàng trai niềm tiếc thương vô hạn. Đến mức khi khóc thương cô bên mộ, anh đã thốt lên “Trời ơi, tôi muốn gào mây thét gió và van lạy đất trời hãy trả Phượng lại cho tôi”
Lời ca của bài hát này rất lâm li, nếu như không phải là một khán giả yêu nhạc của Viễn Châu, yêu thích nghệ sĩ Thanh Sang thì có lẽ không thể nào chịu đựng được vì… quá buồn!
Lời bài hát Mồ Em Phượng – Thanh Sang
NÓI LỐI:
Trăng tàn in đáy nước.
Hoa rơi rụng mái đầu
Phượng còn đâu, Phượng ở đâu?
Tình ta cách trở nhịp cầu nhớ thương.
VỌNG CỔ:
Lắng tiếng ve ngâm giữa vùng đất lạnh, nỗi sầu thương canh cánh bên… lòng.
[1]: Tiếng cú xa xa vọng lại giữa hoang đồng. Phượng ơi, thà là tôi với Phượng buổi ban đầu đừng gặp gỡ cho xong. Chớ biết nhau chi để rồi cách biệt ngàn năm; chiều nay anh đến khóc em với hồ lệ đã vơi nguồn. Mấy nén nhang thơm với một vòng hoa trắng…
[2]: Anh đếm tiếng mưa rơi và đếm từng xác lá, thử xem có đượm nỗi thê lương như những dòng lệ ly tình. Lỡ mối tơ duyên biết nhờ ai gỡ hộ cho mình. Trên phật tự từng hồi vọng lại tiếng chuông buồn như xé ruột bứt gan. Phượng ơi, bên mình anh còn phảng phất dung nhan và trên vai áo như còn vương mùi hương quen thuộc. Giờ đây Phượng đã nằm im dưới ba tấc đất, anh phải thảm sầu giọt lệ dầm chan…
[3]: Phượng ơi, Phượng chết đi rồi là rã cánh phượng loan, là cõi lòng tôi như mớ tro tàn tắt lịm. Mới hôm nào chúng ta còn hái hoa đuổi bướm và tươi cười trò chuyện dưới trăng. Thế mà hôm nay sóng bủa mây giăng, tôi đang yêu Phượng mà phải đành xa Phượng. Trời ơi, tôi muốn gào mây thét gió và van lạy đất trời hãy trả Phượng lại cho tôi.
Trần gian hỡi, cố nhân ơi.
Cố nhân đâu nữa mộng đời vỡ tan.
Chiều nay giữa cánh đồng hoang,
Ngồi bên mồ Phượng anh thở than một mình.
LỐI:
Phượng ơi, Phượng đã chết thì tình tôi cũng hết
Hết vợ chồng, hết duyên nợ, hết yêu đương.
Bút mực nào tả nổi chuyện sầu thương,
Dòng máu hận dâng tràn thiên lệ sử.
VỌNG CỔ:
Phượng ơi, trong khói hương bay hồn em có trở lại và đang vấn vương theo gió bãi trăng… ngàn.
[4]: Em có biết chăng hồn anh như bếp lạnh tro tàn. Xương trắng em vùi chôn nơi đáy huyệt, lệ hồng anh đọng giữa làn mi.
Mưa chiều như lệ phân ly,
Duyên ta giữa buổi xuân thì dở dang.
Thôi rồi bình vỡ gương tan,
Hoa tàn trăng tuyết sương gIăng lạnh lùng.
[5]: Biết gởi về đâu mấy dòng dư lệ để tiếc thương cho một kẻ vô phần. Khi Phượng đã ngàn năm cách biệt cõi dương trần. Hai tay anh ôm lấy ngôi mồ chưa xanh cỏ, mà cõi lòng như tê tái nát tan. Anh muốn đem hơi nóng của trái tim để ấp ủ cho Phượng đỡ lạnh lùng trống trải. Khi bóng hoàng hôn lê mình trên ngàn cây nội cỏ mà mộ phần em cô quạnh giữa đêm trường.
[6]: Tiếng vạc ăn đêm buông ra mấy tiếng lạnh lùng ai oán, giữa bầu trời chìm lặng dưới màn sương. Mấy cội thùy dương như bao phủ mảnh khăn tang trong tiếng gió như oán than lời ly biệt. Vài con đom đóm chập chờn giữa cõi tha ma lạnh lùng hoang vắng, mà anh tưởng đâu hương hồn trinh nữ trở về đây để an ủi bạn chung tình. Phượng ơi, trên đường về, anh còn quay lại nhìn ngôi mồ của Phượng.
Tim anh se thắt nghẹn ngào
Mưa bay trước gió lệ trào theo mưa.